Chương 1

Editor + Beta: Thất Tử - 09/01/23

Dịch Huy lại nằm mơ.

Giấc mơ vẫn như cũ, đứt đoạn, rải rác và bị tầng sương mù mờ ảo che phủ. Nó nhắc nhở anh rằng đây đã là chuyện rất lâu rồi.

Đưa mắt nhìn quanh, căn phòng trống trải, hai cái gối đặt cạnh nhau. Dưới ánh đèn ngủ, Doraemon nhồi bông nằm xiêu vẹo ở bên trái, nụ cười cứng ngắc.

Tầm mắt rơi trên cốc nước ấm còn toả hơi nóng. Trong mơ, cơ thể Dịch Huy đứng dậy chạy ra ngoài cửa. Cánh cửa mở ra, cơn mưa tầm tã. Toà nhà cao tầng, bãi cỏ xa xa và trời đêm như hoà vào nhau thành một khối đen đặc.

Quay người lại, cánh cửa đã biến mất. Anh không còn chỗ để đi, cũng không biết nên đi đâu, càng không dám đứng một chỗ chờ chết, chỉ có thể đuổi theo vệt mây hồng phía trước.

Hình ảnh trước mắt Dịch Huy thay đổi theo bước chân anh. Rõ ràng không chớp mắt mà ánh sáng chìm trong màn sương cứ dần biến mất. Nhưng lại không thể dừng bước được. Bởi phía sau có người vừa đuổi theo vừa gọi tên anh, giẫm lên bóng của anh, nghiền nát xương sống anh.

Con đường dưới chân trở nên dốc đứng và khó đi hơn. Bóng đen lơ lửng trên đỉnh đầu, quấn chặt lấy cơ thể anh như dây leo, giống như con rắn vươn lưỡi liếʍ lên lưng anh.

Dịch Huy chật vật, nôn mửa; ngực đau thắt, ánh sáng trước mắt cũng bị tước đi. Anh trượt chân ngã.

Sau cái ngã đau đớn là cái lạnh thấu xương. Hơi lạnh men theo lỗ chân lông chảy vào cơ thể. Không gian đất trời rộng lớn này, anh chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch của mình.

Mây đen kéo đến, nuốt chửng Dịch Huy.

Anh dùng hết sức lực cuối cùng ngẩng đầu nhìn xung quanh. Không có người qua lại, chỉ có tiếng cười vang vọng nhắc nhở tình cảnh hiện tại của anh. Cô đơn nhường nào, sẽ chẳng có ai đến cứu anh cả!

Bốn rưỡi sáng, Dịch huy bật dậy. Anh ngồi im trên giường mấy phút mới tìm lại được cảm giác hiện thực, chậm rì rì xuống giường. Anh xỏ chân vào dép lê, mở cửa xuống dưới nhà.

Từ trước đến nay, Dịch Huy luôn bước đi nhẹ nhàng, đến cả con chim ngoài cửa sổ còn không bị doạ bay đi. Vào trong bếp uống mấy ngụm nước lạnh thì bụng đau nhói. Lúc này anh mới chợt nhớ ra cơ thể của mình đã kém hơn rất nhiều. Cuối hè đầu thu phải đắp chăn bông, cơ thể không tốt, hở ra là cơn cảm này cơn cảm kia đua nhau kéo đến.

Nấu nước nóng một lần nữa, Dịch Huy vệ sinh cá nhân xong không có việc gì làm. Anh ngồi ngẩn người, tay chống cằm trên bàn ăn, đờ đẫn trong âm thanh sôi sùng sục của ấm siêu tốc.

Đây không phải lần đầu tiên anh mơ thấy cơn ác mộng kia. Dịch Huy nhận ra, từ lúc đến đây, anh chưa ngủ được một giấc nào ngon lành cả. Tối qua vất vả lắm mới ngủ được thì bị bóng đè. Một giây bình yên cũng không có.

Anh vén tóc lên, xoa xoa thái dương.

Nhắm mắt dưỡng thần một lúc thì nước sôi. Lúc đang rót nước, cổ tay Dịch Huy khẽ run lên. Nước nóng đổ lên mặt bàn chảy xuống đất, chảy đến chân anh đã không còn nóng nữa nhưng anh vẫn co rúm lại như phản xạ có điều kiện. Cảm giác đau đớn không truyền đến, anh mới thả lỏng.

Uống xong cốc nước, nhịp tim của Dịch Huy chưa khôi phục bình thường. Anh vuốt nhẹ mấy cái trên ngực, bất lực nghĩ, có thể đổi lấy được một cơ thể trưởng thành hoàn thiện nhưng sức khoẻ không được như xưa.

Người trong nhà chẳng bao giờ dậy sớm tưới cây. Lúc mới đến, chậu hoa nhài có nở hoa. Bây giờ, hoa dần lụi tàn, chỉ còn lại vài cái lá xanh.

Dịch Huy ngồi xổm xuống nhìn chậu hoa một lúc. Anh nhớ mình từng trồng một chậu hoa tuyết cầu đặt trên bệ cửa sổ. Hoa cũng màu trắng, nhưng cánh hoa dày và to hơn hoa nhài, đến hè hoa sẽ nở.

Vốn rất mong chờ mùa hè để thấy được hoa nở nhưng không đợi được, anh đã đi trước một bước.

Vào trong nhà, anh rút quần áo phơi cả đêm qua xuống. Thời tiết này của miền nam vẫn còn lưu lại chút hơi nóng của mùa hè. Trời dường như không có gió, quần áo ôm trên tay cũng không khô mà âm ẩm như được tẩm nước.

Dịch Huy đẩy cửa đi vào lập tức đυ.ng phải một cô gái nhỏ mặc quần ngắn màu đen, thắt lưng quấn quanh cạp quần. Nhỏ bị cánh cửa mở ra dọa nhảy dựng. “Anh là quỷ à? Sao đi mà không có tiếng động nào thế?”

Dịch Huy đã quen ở một mình. Đột nhiên nghe thấy âm thanh bén nhọn của cô nhóc, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, rồi chớp mắt, chủ động nghiêng người nhường đường. “Xin lỗi.”

Mặc dù cô gái nhỏ ngủ dậy có cáu kỉnh nhưng cũng không đến nỗi phải đi đấm vào gối bông. Nhỏ liếc quần áo anh ôm trong tay, ngượng ngùng nói: “Suýt nữa thì bị anh dọa chết rồi. Xin lỗi có tác dụng gì chứ?”

Ngoài miệng không định bỏ qua cho anh nhưng hành động của nhỏ thì ngược lại. Nhỏ chạy đi rửa mặt, rồi quay lại phòng khách gấp quần áo với Dịch Huy.

Một người phụ nữ tuổi trung niên đi từ trên tầng xuống, nhìn cảnh tượng này rất đỗi vui mừng. “Anh em với nhau phải như vậy chứ. Mẹ đã bảo chuyển nhà đến đây là đúng mà. Có ánh mặt trời, có biển lộng gió, tinh thần ai cũng thoải mái.”

Cô gái nhỏ bĩu môi. “Ai bảo anh gấp quần áo của con nhàu nhĩ chứ? Nếu không con cũng chẳng tự mình gấp lại.”

Dịch Huy nhìn em gái giúp mình gấp áo sơ mi không khỏi cong môi cười.

Hôm nay là chủ nhật, mọi người sống ở đây đều dậy muộn. Tiếng xe máy, ô tô vù vù qua lại là âm thanh duy nhất không phù hợp với sự yên tĩnh của thị trấn nhỏ này.

“Nhất Mang, mở cửa xe đằng sau ra cho mát.” Người phụ nữ cầm lái nói.

Cô gái nhỏ tên Nhất Mang khó khăn mở cửa cái xe minibus(*) ra, tiếng va chạm chói tai, ghét bỏ nói: “Cái xe này của mẹ sẽ hỏng sớm thôi.”

Người phụ nữ nghiêng đầu nói: “Con nhịn một chút đi. Chúng ta sắp mua xe mới rồi.”

Nhỏ trợn mắt. “Thôi đi mẹ. Mẹ nói mua xe mới từ hồi con lớp 8. Bây giờ con lớp 11 rồi mà chẳng thấy xe mới đâu. Người không biết còn tưởng nhà mình tích tiền mua Maserati(*) đấy.”

Người mẹ hình như đã quen với cái miệng sắc bén của nhỏ, cười đáp: “Vậy thì mua Maserati, nghe con hết.”

Chỗ bọn họ ở cách thành phố 13km. Càng gần trung tâm thành phố, lượng xe lưu thông càng nhiều lên, đi một bước có thể thấy ba cái xe. Khó khăn lắm mới tới được bệnh viện, đã thế bãi đỗ xe còn treo cái biển “đã hết chỗ đỗ xe”. Xe minibus đành phải đánh sang bên đường để đỗ.

Lúc Dịch Huy xuống xe, người phụ nữ cũng không quên mở cửa sổ nhắc nhở anh. “Mẹ và em con đi siêu thị. Nếu con xong sớm thì đừng đi lung tung, đợi mẹ về đón.”

Không đợi Dịch Huy trả lời, cô gái nhỏ ngồi sau đã nhịn không được vỗ lưng ghế lái. “Anh ấy có còn là trẻ con nữa đâu. Mẹ, chúng ta đi nhanh lên.”

Anh nhìn chiếc xe bánh mì hòa vào dòng xe cộ tấp nập rồi biến mất ở ngã rẽ cuối cùng. Lúc này anh mới đút hai tay vào túi áo đi sang đường bên kia.

Dịch Huy đi vào bệnh viện, gió mát lướt qua gương mặt, thổi bay mấy sợi tóc trên cổ. Anh quay đầu nhìn dòng người hối hả đi lại không dừng, trong chớp mắt có cảm giác mờ mịt không biết mình đang ở đâu.

Đây là lần thứ hai anh gặp bác sĩ Lưu, lần gặp cuối cách đây một tuần.

Anh ngồi trong phòng khám, theo thói quen quan sát hoa văn trên mặt bàn gỗ. Bác sĩ đeo kính, đặt chén trà xuống bàn, ngồi đối diện với anh. Ông dùng bút gõ nhẹ xuống mặt bàn hai cái thu hút sự chú ý của anh.

“Hôm nay thời tiết đẹp thật.” Bác sĩ mở đầu buổi thăm khám không đúng trọng tâm. “Nhìn sắc mặt cháu cũng khá hơn rồi.”

Trước lạ sau quen nhưng Dịch Huy tôn trọng bác sĩ, cử chỉ vẫn câu nệ, gật đầu đáp: “Vâng, tốt hơn rồi ạ.”

Quá trình kiểm tra hôm nay cũng không khác mấy hôm trước là mấy. Bác sĩ vừa nói chuyện vừa hỏi mấy chuyện râu ria.

Dịch Huy vô thức căng thẳng, mỗi câu hỏi phải nghĩ một lúc lâu mới đưa ra được câu trả lời.

Nói được mấy câu, bác sĩ Lưu đã chú ý đến điểm này của anh. Ông đặt sổ ghi chép và bút xuống, hai tay đặt lên bàn thể hiện ý nói chuyện bình đẳng, đùa rằng: “Sao thế? Sợ bác gọi y tá đến tiêm à?”

Lần trước Dịch Huy bị cưỡng ép đưa vào phòng khám, không có người thân bên cạnh nên sinh ra tâm lý sợ bệnh viện. Khi đó bác sĩ cũng hỏi khó chịu ở đâu, anh chỉ lặp đi lặp lại một câu “Huy Huy không muốn tiêm”.

Nghĩ đến đây anh thấy xấu hổ, lắc đầu bảo: “Không sợ ạ.”

Dù Dịch Huy có chậm chạp hay khuyết thiếu thường thức sinh hoạt thì anh cũng biết đây là trị liệu tâm lý. Xuất phát từ việc tự vệ, anh không muốn mở lòng, trốn đằng sau lớp vỏ yếu đuối, không ngừng ngăn cản bước chân của người khác vào cấm địa của mình.

Nói chuyện trong chốc lát, bác sĩ dường như cảm nhận được anh vẫn chưa thể hạ xuống lớp phòng bị đành gấp sổ ghi chép lại, bảo anh có thể về rồi.

Dịch Huy lặng lẽ thở phào, vừa định đứng lên thì bác sĩ hỏi: “Năm này là năm thứ ba rồi phải không?”

Anh không biết gì nên chột dạ, lắp bắp trả lời: “Vâng ạ.”

Bác sĩ cười, coi như không nhận ra điểm khác thường của anh, “Ai cũng vậy thôi. Đừng sợ bác hỏi cái gì, cháu có gì muốn hỏi bác không? Tiến độ trị liệu, việc vặt trong sinh hoạt hay cái nhìn với mọi việc xung quanh? Bác có thể cho cháu chút lời khuyên... Đúng rồi, lần trước cháu có mang theo một bức tranh cho bác xem. Sao rồi, dạo này không vẽ nữa à?”

Dịch Huy bối rối, cúi đầu lúng túng nói: “Tranh vẫn đang vẽ ạ.”

Bác sĩ đợi thêm một lúc cũng không thấy anh định nói gì thêm, bèn cầm tài liệu trên bàn cất vào túi đựng hồ sơ. Bác vừa khoác lên vai, âm thanh nho nhỏ của Dịch Huy lại vang lên. “Hỏi gì cũng được ạ?”

Bác sĩ quay người lại, dùng ánh mắt ôn hòa cổ vũ anh. “Cái gì cũng được, bác sẽ giữ bí mật cho cháu.”

Dịch Huy liếʍ môi, do dự trong một phút rồi ngẩng đầu lên, dùng ngón tay gảy mấy sợi tóc dài trước ngực, hỏi: “Cháu có thể... cắt tóc không?”

_

(*)Xe Minibus: phương tiện cơ giới chở hành khách được thiết kế để chở nhiều người hơn xe đa dụng hoặc xe tải nhỏ, nhưng ít người hơn xe cỡ lớn.

(*) Maserati: Hãng xe thành lập năm 1914, Maserati là hãng xe sang Italy thuộc sở hữu tập đoàn Fiat và liên minh Stellaris.